“Tô Thanh Thanh? Cậu ở lại đây qua đêm à?” Sở Vân Hàn đi được vài bước mới nhận ra Tô Thanh Thanh không theo kịp, quay lại nhìn thấy cô ngây ngốc nhìn cậu ta và Mộ Bạch.
Tô Thanh Thanh vội vàng hồi thần theo kịp, dù không biết lời của Mộ Bạch nói với ai, nhưng lần này cô đã tránh được tai nạn hồ bơi.
Cho đến khi ra khỏi cổng biệt thự, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cốt truyện cũng không phải là không thể đảo ngược.
Đỗ Nhược muốn đi cùng Mộ Bạch, nhưng Nam Cung Ly rõ ràng không thích lại gần Mộ Bạch, cô ta chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng Mộ Bạch biến mất...
.
“Dù rất ghét Tô Thanh Thanh, nhưng thật ghen tị với cậu ta vì có thể ở cùng phòng với Mộ Bạch.
” Thường Liễu Hồng không thể không thừa nhận Tô Thanh Thanh thật là may mắn, ai mà không muốn ở cùng phòng với Mộ Bạch.
“Ai mà không ghen tị? Tô Thanh Thanh yếu đuối như vậy mà cũng được Mộ Bạch bảo vệ.
” Nếu chơi thân hơn, gia tộc của bọn họ có thể được nâng cấp vài bậc.
“Bảo vệ một lúc thì được, chứ không thể bảo vệ cả đời, Mộ Bạch rất ít khi ở trường, nếu như đại ca muốn gây rắc rối cho Tô Thanh Thanh thì không phải đơn giản sao?” Còn sợ không tìm được cơ hội sao?
Nam Cung Ly rũ mắt không biết đang nghĩ gì, nhưng mọi người rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Nam Cung Ly không tốt, nên cũng im lặng không tiếp tục trêu chọc Tô Thanh Thanh.
Toàn bộ tâm tư của Đỗ Nhược đều đặt vào Mộ Bạch, không hiểu tại sao Mộ Bạch không thích mình? Có phải vẫn chưa hiểu được tình cảm của mình hay không?
Tô Thanh Thanh ngồi vào ghế sau, Sở Vân Hàn có lẽ cũng sợ gió lùa, nên đã đóng chặt mui xe.
Sở Vân Hàn dường như thật sự chỉ muốn đưa cô đến buổi tiệc, không giống như trong văn miêu tả là muốn trêu chọc cô.
Điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu, nam hai lại bảo vệ nữ phụ lót đường mà cậu ta luôn ghét hai lần? Tô Thanh Thanh bắt đầu nghi ngờ có phải mình nhớ nhầm không, nhưng cốt truyện trong văn đúng là như vậy.
Hơn nữa, hiện tại cô đã rời khỏi buổi tiệc mà không bị ướt, cốt truyện hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu nào muốn kéo cô vào.
Không quan tâm nữa, là phúc hay họa cũng không thể tránh, cô đã quyết định sẽ đối mặt, không sợ cốt truyện sẽ giở trò gì với mình.
“Hôm nay thật sự không vui, sau này không tham gia những buổi tiệc như vậy nữa, chán quá.
” Sở Vân Hàn vừa lái xe vừa lẩm bẩm.
Mộ Bạch dường như không nghe thấy lời phàn nàn của cậu ta, ánh mắt rơi ra ngoài cửa sổ.
Tô Thanh Thanh: “.
.
.
” Cô không muốn vạch trần cậu ta, cảm giác vui vẻ ngất trời giữa chừng lại là của cậu ta sao?
“Tô Thanh Thanh, tôi nói tên nhóc cậu sao lại giống Mộ Bạch vậy, không chơi gì mà cũng không thích nói chuyện, quá chán.
”
Sở Vân Hàn lại bắt đầu nói nhiều, Tô Thanh Thanh trực tiếp để đầu óc trống rỗng, vào tai trái ra tai phải.
Tô Thanh Thanh nhìn về phía Mộ Bạch ở ghế phụ, nam chính và nữ chính lần này không có nữ phụ lót đường là cô thúc đẩy, có vẻ như hiện tại chưa có dấu hiệu hai người có nhiều tiến triển và tiếp xúc.
Nhưng cốt truyện chắc chắn sẽ tạo ra “cơ hội mới” để nam nữ chính có nhiều tiếp xúc hơn, chỉ cần không liên quan đến nhân vật nữ phụ lót đường như cô là được.
Tô Thanh Thanh không yêu cầu cao, chỉ cần trong cốt truyện này cô có thể toàn thân rút lui là được.
Khi về đến ký túc xá, Tô Thanh Thanh cố tình đi chậm lại hai bước, thực sự không muốn đi quá gần nam chính, cảm giác áp lực quá mạnh.
Nhưng Sở Vân Hàn không để cô như ý, nhân lúc Tô Thanh Thanh không để ý khoác vai cô, bị Tô Thanh Thanh trực tiếp hất ra.
“Đi xa thế làm gì? Mộ Bạch có ăn thịt đâu.
” Sở Vân Hàn thấy rõ Tô Thanh Thanh dường như không muốn lại gần Mộ Bạch.
Điều này khiến cậu ta hơi kỳ lạ, trước đây còn muốn ngày nào cũng đứng chờ Mộ Bạch về, giờ gặp được người ngược lại giữ khoảng cách.