Quả thật, chưa đến nhà thi đấu bóng rổ, đã nghe thấy tiếng ồn, Tô Thanh Thanh cảm thấy toàn thân không còn sức, nếu không đi, cậu ta lại phải lải nhải bên tai cô hai ngày mới thôi, trải qua buổi tiệc hôm đó, đầu cô đã vì cậu ta nói quá nhiều mà chấn đau.
Nhà thi đấu bóng rổ lúc này thật sự đông nghẹt, chật kín người, trước đây chỉ đông một chút nhưng chưa đến mức này, hôm nay đông như vậy hoàn toàn là nhờ sự xuất hiện của Mộ Bạch.
Các cô gái đều phấn khích, chỉ còn lại vài chỗ trống bên cạnh Mộ Bạch, mặc dù chật kín nhưng không ai dám ngồi gần hắn.
Đỗ Nhược ngồi bên cạnh Nam Cung Ly, cô ta cắn môi nhìn bóng lưng Mộ Bạch, lòng bàn tay siết chặt lại có chút hồi hộp, muốn ngồi bên cạnh Mộ Bạch nhưng lại không dám.
Nam Cung Ly dường như không quan tâm cô ta đang nghĩ gì, khi trận đấu sắp bắt đầu, hắn ta đứng dậy khởi động, ánh mắt dừng lại ở cửa nhà thi đấu nơi có người đang bước vào...
.
Khóe môi hắn ta nhếch lên nụ cười lạnh, “Thú vị.
.
.
”
Các cô gái mê mẩn Nam Cung Ly che mặt lại và la hét, hormone nam tính bùng nổ!
Tô Thanh Thanh theo Sở Vân Hàn vào nhà thi đấu bóng rổ, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị đám đông trước mắt làm ngạc nhiên vài giây.
Không thể không nói, sức hấp dẫn của nam chính thật sự rất mạnh mẽ, Sở Vân Hàn thấy cô đứng lại không đi.
“Tôi chỉ đứng đây xem.
” Tô Thanh Thanh tăng âm lượng hơn một chút, đông người như vậy không lớn tiếng thì không ai nghe thấy.
Sở Vân Hàn “chậc” một tiếng, ép buộc kéo tay cô vượt qua đám đông đến hàng ghế đầu tiên nổi bật nhất, ấn cô ngồi bên cạnh Mộ Bạch.
“Ngồi đây, cổ vũ cho ông đàng hoàng vào.
” Lời nói cực kỳ bá đạo.
Tô Thanh Thanh vừa bị cậu ta ấn ngồi xuống, còn chưa kịp phản ứng, hơi lạnh từ người đàn ông bên cạnh đã cuốn lấy toàn thân cô.
.
.
Tô Thanh Thanh ngồi bên cạnh nam chính, vì hai người ngồi rất gần, gần như là quần áo chạm vào nhau, tự nhiên hơi thở và mùi hương từ hắn lan tỏa quanh quẩn bên cô.
Cô hơi dịch ra một chút kẽ hở, không muốn ngồi quá gần, hành động này không thu hút sự chú ý của Mộ Bạch, hắn vẫn tĩnh lặng cùng lành lạnh.
Tô Thanh Thanh hơi dịch ra một chút, nhìn sang hai bên mới nhận ra bên cạnh Mộ Bạch có một khoảng trống lớn, có lẽ không ai dám ngồi gần hắn, chỉ còn lại mình cô.
.
.
Cũng đúng, dù sao cũng cùng ký túc xá, ngủ đối diện nhau giờ ngồi cạnh nhau cũng không tính là gì.
Cô nhớ lại, trong nguyên văn không có tình tiết này, nên không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngồi bên cạnh nam chính không chỉ mát mẻ mà còn thu hút sự chú ý, may mà lúc này cô giả trang thành nam, nếu không có lẽ sẽ bị cả đám người phía sau xé ra.
Điều khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy tò mò là nữ chính vậy mà không ngồi bên cạnh nam chính? Tô Thanh Thanh không quay đầu lại nhìn, ánh mắt tập trung vào sân đấu.
Nam Cung Ly lúc này cũng đang nhìn cô, Tô Thanh Thanh bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn ta, hắn ta bỗng nhiên cười sâu xa, rồi thu hồi ánh mắt khỏi người cô.
Đỗ Nhược siết chặt tay, muốn ngồi bên cạnh Mộ Bạch nhưng lại không đủ can đảm, lúc này cô ta lại ghen tị với Tô Thanh Thanh, có thể ở cùng phòng với Mộ Bạch.
.
.
Tô Thanh Thanh đối diện với ánh mắt không tốt của Nam Cung Ly, có thể nói là hoàn toàn phớt lờ, dù thế nào cô quả thật không sợ hắn ta.
Cô chỉ kiêng kỵ nam chính, vì không muốn bị phát hiện là giả trang nam gây ra một loạt vấn đề phía sau, ngại phiền phức.
Hai người ngồi khá gần, hương thơm nhè nhẹ từ cơ thể Tô Thanh Thanh lan tỏa vào mũi Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang Tô Thanh Thanh, ánh đèn trong nhà thi đấu chiếu sáng khuôn mặt cô, làn da như ngọc, chiếc cổ thon dài mảnh khảnh mềm mại, trông thật mong manh.
.
.
Cảm giác mềm mại khi nắm lấy cánh tay cô sáng hôm đó, như còn in dấu trong tâm trí, hắn thu hồi ánh mắt lại, lặng yên không tiếng động xoa xoa đầu ngón tay.