Tô Thanh Thanh tiếp tục nói, “Còn nữa, nói chuyện thì đứng xa xa một chút.
” Nói xong, cô vòng qua bọn họ và đi ra khỏi bể bơi.
Cô biết nam chính Mộ Bạch đang xem kịch, mối “tình cảm nảy nở” giữa hắn và nữ chính đều phải nhờ vào cô, một nữ phụ lót đường, thật phiền phức.
Bước ra khỏi bể bơi, mặc dù không bị rơi xuống nước, nhưng cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến cô cảm thấy có chút cạn lợi, nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Chỉ là sau khi đi vài bước, cô phát hiện nam chính lại đi theo cô? Ôi trời đại ca! Hai chúng ta mà đi cùng nhau thì bầu không khí hơi ngượng ngùng, có thể không đi chung không?
Sau khi Tô Thanh Thanh nhanh chóng rời đi, Mộ Bạch im lặng theo sát phía sau, không chỉ Đỗ Nhược có sắc mặt khó coi, mà ngay cả Thường Liễu Hồng cũng tức giận đến đỏ mặt, Tô Thanh Thanh có ý gì vậy!
!
Dám nói Đỗ Nhược tự đa tình!
? Thường Liễu Hồng tức giận giậm chân nhưng lại không biết làm gì.
Thường Liễu Hồng cảm thấy không phục khi bị Tô Thanh Thanh châm chọc, quay lại an ủi Đỗ Nhược, “Đỗ Nhược, đừng để ý đến Tô Thanh Thanh, cậu ta chỉ là không ăn được nho nên nói nho chua.
”
Nhưng mà Mộ Bạch hình như...
. có vẻ lạnh lùng hơn so với lúc gặp thường ngày, Thường Liễu Hồng không dám nhìn hắn thêm một lần nào, mặc dù rất đẹp trai nhưng cũng rất đáng sợ.
Đỗ Nhược nhìn theo hai bóng lưng rời đi, lòng như tro tàn, nhưng cô ta không có ý định từ bỏ, cô ta biết Mộ Bạch chắc chắn sẽ bị cô ta cảm động.
Thường Liễu Hồng vẫn không biết Đỗ Nhược tỏ tình đã bị Mộ Bạch từ chối, vẫn đang tức giận vì những lời của Tô Thanh Thanh thay cho Đỗ Nhược.
Tô Thanh Thanh cảm thấy không thoải mái, Mộ Bạch đứng cách cô khoảng một bước, khoảng cách rất gần.
Dù cô có đi nhanh đến đâu, Mộ Bạch vẫn giữ khoảng cách một bước với cô, may mà cho đến khi vào ký túc xá hắn cũng không lại gần hơn, Tô Thanh Thanh nghĩ liệu Mộ Bạch có nghĩ rằng cô thích Đỗ Nhược nên mới từng bước ép sát cô như vậy hay không?
Sau khi hai người vào ký túc xá, còn chưa bật đèn, Tô Thanh Thanh không biết Mộ Bạch ở gần mình đến vậy, suy nghĩ một chút cô quay lại định nói rõ với hắn, đỡ phải sống chung một ký túc xá mà có hiểu lầm.
“Khụ.
.
. cái đó.
.
.
”
Vừa mới quay người lại, mũi cô đã chạm vào áo hắn, mùi gỗ hương dễ chịu xộc vào mũi cô, Tô Thanh Thanh cảm thấy cả người cứng lại, những gì sắp nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Hai người đứng gần nhau, mà lời nói tiếp theo của Mộ Bạch khiến cô cảm thấy lạnh toát.
“Tôi nhớ toilet ở sân bóng rổ rất đầy đủ.
”
Giọng nói như ngọc vang trong tai Tô Thanh Thanh như sấm nổ, khiến cô trực tiếp ngẩn ngơ!
Không kịp nghĩ đến việc mình gần Mộ Bạch như thế nào, trong bóng tối cô mở to mắt nhìn hắn, “tách” một tiếng nhẹ vang lên, ánh nhìn bỗng trở nên rõ ràng.
Nam chính vơi dung nhan như trích tiên hiện lên trong mắt Tô Thanh Thanh, hai người đứng rất gần, tim Tô Thanh Thanh đập nhanh hơn, sự chú ý hoàn toàn dồn vào câu hỏi của Mộ Bạch.
“Tôi.
.
. tôi có bệnh sạch sẽ, không thích cùng nhiều người dùng chung toilet.
” Tô Thanh Thanh cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh, tính cách nhạy cảm và đa nghi của nam chính cô vẫn phải cẩn thận.
Mộ Bạch chỉ im lặng nhìn cô một lúc lâu, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Tô Thanh Thanh nhìn hắn đi về phía tủ quần áo, thở phào nhẹ nhõm, nếu biết đi bể bơi sẽ gặp nam chính, cô thà quay lại ký túc xá đi vệ sinh.
Nhưng có lẽ hắn sẽ không nghĩ đến việc cô cải trang thành nam, đến lúc tốt nghiệp cô sẽ không có liên quan gì đến những nam chính nam phụ này, chỉ là con đường nữ phụ lót đường dài dằng dặc khiến cô thở dài.
Cứng rắn một chút, nếu cốt truyện không buông tha cho cô, thì cô sẽ đối mặt với bọn họ, nếu không đến mức bất đắc dĩ thì đừng dễ dàng kết thù với nam chính.
May mà hắn không thường xuyên ở ký túc xá, nhưng lần này hắn đã ở lại nhiều ngày, không thấy dấu hiệu hắn sẽ rời đi làm việc.
Tô Thanh Thanh lén lút liếc nhìn hắn hai lần, hắn hình như đang chuẩn bị đi tắm, mỹ nam sau khi tắm cô không dám nhìn lung tung, nếu Mộ Bạch phát hiện có người nhìn trộm hắn, chắc chắn sẽ không nương tay.
Khi Mộ Bạch tắm xong đi ra, Tô Thanh Thanh đang vừa xem TV vừa ăn vặt, hắn quay sang nhìn về phía giường của Tô Thanh Thanh, quần áo chuẩn bị thay sau khi tắm rửa được đặt bừa trên giường.
Bên cạnh quần áo lộ ra một mảnh dây buộc màu trắng, tay Mộ Bạch đang lau tóc dừng lại, đầu ngón tay như vẫn còn lưu lại sự mềm mại và ấm áp từ sợi dây buộc đó.
Tô Thanh Thanh vẫn đang chăm chú xem TV và thưởng thức đồ ăn vặt, không biết Mộ Bạch đang đăm chiêu chăm chú nhìn vào dây buộc của cô.